Quê hương đổi mới
Anh cùng em về với quê hương
Nơi gắn bó với chúng mình suốt thời thơ trẻ
Chợt nuối tiếc bao nhiêu kỷ niệm ngày còn bé
Anh ngóng tìm mà đâu còn nữa, em ơi
Còn đâu những hàng cau xóm trong, làng ngoài
Những đêm thơ ta vẫn đi nhặt từng trái rụng
Những hàng tre trưa hè mắc võng
Nay cũng chẳng còn thấy bóng lá xanh
Làng xóm bây giờ chẳng còn một nếp nhà tranh
Nhà cao tầng đã xây lên như phố
Đường bê tông đã trải dài từng con ngõ
Ô tô về tận cổng mỗi ngôi nhà
Đồng bãi bây giờ cũng chẳng còn rộng bao la
Chẳng còn những cánh cò bay qua, bay lại
Nhà cửa lấn dần những ruộng đồng, bờ bãi
Đâu rồi bờ mương những đêm xưa mình từng dạo chơi...
Dẫu vẫn biết dân quê mình đã đổi đời
Sao vẫn tiếc những kỷ niệm xưa nay không còn nữa
Thôi thì dẹp đi những hoải niệm đã thành xưa cũ
Mừng cho quê mình đang đổi thịt, thay da...
(Đình Khải)
Làng quê Việt Nam
Làng quê Việt Nam đổi bằng xương máu
Máu chảy thành sông
Xương chất cao thành núi
Hơn bốn nghìn năm không hề đòi hỏi
Tấm huân chương ...
Chỉ có những tâm hồn
Vì dân vì nước
Từ làng quê mà ra
Yêu thương nhau như một nhà
Xây dựng xóm thôn đổi mới ...
Ai bảo họ là nhà quê không biết ăn nói
Bảy mươi lăm phần trăm đồng ruộng quê mùa
Còn lại hai nhăm phần trăm a dua
Nếu dàn trận đánh
Ai sẽ thắng ?
Và ai sẽ thua ?
(Phan Huy Hùng)
Quê hương tuổi thơ tôi
Tôi sinh ra nơi miền quê duyên hải
Đất Hải Phòng mê mải cánh buồm nâu
Biển quê tôi rất đẹp và rất giàu
Hoàng hôn đến với một màu tím biếc
Thời gian trôi theo dòng đời hối tiếc
Bên mái trường ta học Viết ngày xưa
Tháng 5 về mùa phượng đỏ đong đưa
Còn nhớ mãi chiều tắm mưa xóm nhỏ
Có nhiều hôm nắng chưa vờn ngọn cỏ
Cùng bạn bè theo gió thả diều quê
Bao năm rồi trong nức nở tái tê
Tìm ký ức đam mê ngày xưa ấy
Thời gian trôi như một dòng sông chẩy
Xa mất rồi ai tìm thấy được chăng
Nơi quê cũ ơi tình sâu nghĩa nặng
Tuổi thơ nào say đắm của ngày xưa …
(Bình Minh)
Đồng dao quê hương
Ta tìm về nghe câu hát đồng dao
Con đò nhỏ cắm sào nơi bến đợi
Thu đã mãn thêm một mùa gặt mới
Tình quê hương vời vợi nhớ trong lòng
Cò gọi đàn nghiêng cánh vỗ triền sông
Từng con sóng bềnh bồng xô nhè nhẹ
Bao kỷ niệm môt thời ta thơ bé
Tiếng mẹ yêu khe khẽ hát ru hời
Lũ mục đồng ngày mải miết rong chơi
Đêm đốt lửa sáng trời thi hát hội
Nhạc rộn rã tưng bừng vui suốt tối
Sáo ngân vang ai thổi lúc bổng trầm
Ta tìm về nghe lại khúc thanh âm
Trâu gõ mõ lặng thầm nhai cỏ mật
Hương lúa thoảng thấm tình yêu của đất
Bài đồng dao mãi hát đến bây giờ.
(Bằng Lăng Tím)
Quê hương gọi ta về
Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi
Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu
Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu
Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về
Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê
Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím
Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm
Gợi ta về với những giấc mơ xưa
Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa
Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón
Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng
Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi
Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi
Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ
Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa
Thấm một đời câu muối mặn gừng cay
Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy
Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng
Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng
Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân
Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng
Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm
Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến
Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương..!
(Hảo Trần)
Chiều quê
Chiều quê hương lúa thơm nồng
Hoàng hôn trải nắng trên sông ráng chiều
Nhìn đàn em nhỏ thân yêu
Hồn nhiên thả những cánh diều tuổi thơ
Từng đàn bò bước nhởn nhơ
Đủng đà đủng đỉnh bên bờ tre xanh
Môi trường cuộc sống trong lành
Chiều quê là một bức tranh yên bình.
(Chử Văn Hoà)