Thơ Thanh Thảo

30/08/2020 13:24

Bấy giờ tôi chưa biết vì sao/ đó lại là những tháng năm hạnh phúc/ những tháng năm vô cùng cơ cực/ với một người quen thăng trầm tù ngục/ với một người coi danh lợi tựa phù vân

Dao động sóng

đuổi theo tôi những giấc mơ buồn
hiện lên gương mặt mẹ già khuất
bóng
đêm lo âu ầm ì biển động
thương yêu ơi tan biến về đâu
vòng xích thời gian nghiệt ngã
làm sao quay ngược. Làm sao ?

suốt đời tôi hai bóng cây an ủi
những dấu chân nào còn lại
đường làng
ánh mắt nào mưa đã xoá đi
đăm đắm mọc những vệt sao bé nhỏ
trên vạch ngang chia lìa hai nỗi khổ
mùi khói thơm cay bếp nhà ta
trong khu vườn lá chuối xanh đẫm
còn đâu đây hôm sớm vào ra

1988

Nơi anh vừa đặt chân…

nơi anh vừa đặt chân
có những dấu chân chim đặt trước
có hơi thở bầu trời xanh mướt
người đi không biết về đâu

anh chỉ là người đến sau
có thể chưa đau khổ tự hào
chân anh đặt ngày mai không còn dấu
như dấu chân qua trảng cỏ ngày nào

nhưng có làm sao có làm sao
sau anh còn biết bao người nữa
những dấu chân nhỏ nhoi mưa xóa
và giọt mưa cũng chẳng còn đâu

như những dấu chân chim mệt lả
trong cuộc bay tiếp sức giữa trời
những yêu thương giận hờn xưa cũ
chỉ còn mờ ảo tận xa xôi

25/06/2016

Thầy tôi

một đời thầy(*) vất vả
chỉ mong gió nồm lên chia mát cho mọi người
ai cũng có một cái bóng
dù nhỏ nhoi khi đứng dưới mặt trời
ai cũng có một tiếng nói
như chim trên cành mỗi sớm mai trôi

có thể phần nhận về rất ít
một khoảng xanh lành sạch cũng đủ rồi
khi nằm xuống gói tròn ba tấc đất
khỏi cần điếu văn vớ vẩn lôi thôi

bấy nhiêu đó đổi mười năm tù ngục
bao nhiêu năm cơ cực giữa đời
bấy nhiêu đó kèm theo bao uất ức
gió thoảng mây bay lặng mỉm cười
“khô khan thoi thóp đau lòng nhái”(**)
đọc câu thơ thấy hiện rõ mặt người
là gương mặt dân nghèo quê tôi đó
như lục bình xanh rất chơi vơi

những năm cuối thầy tôi lo trồng chuối
nhiều bữa trưa người ăn chuối thay cơm
những năm cuối thầy má tôi chăm cháu nội
cứ rưng rưng nhìn “mụ dạy” trẻ con
bao yêu thương chất chứa bấy vuông tròn
có cảm giác thầy tôi như thỏa nguyện
nhiều nửa đêm thầy ngâm thơ tĩnh lặng
bên ấm trà cha con thủ thỉ cùng nhau

bấy giờ tôi chưa biết vì sao
đó lại là những tháng năm hạnh phúc
những tháng năm vô cùng cơ cực
với một người quen thăng trầm tù ngục
với một người coi danh lợi tựa phù vân

rồi tôi hiểu vì sao thầy tôi thương học trò
nghèo hiếu học

đó là ông thương chính tuổi thơ mình
con mồ côi sập nhà trong bão lụt
năm chị em đùm túm cháo rau

mười bốn tuổi chị đi làm hàng xáo
xay giã gánh gồng nuôi đàn em lau nhau
nuôi thầy tôi gắng công đèn sách
như nuôi niềm hy vọng mơ hồ
một ngày mai…

“ngày mai” ấy may thầy không nhìn thấy
thầy tôi mất đúng vào năm “đổi mới” (1986)
tôi lặng nhìn chiếc va-ly còm cõi rỗng không
chợt hiểu những gì thầy tôi âm thầm gửi lại

có những điều thầy tôi không nói
nhưng thầy biết con trai mình cảm thấu
bao lỡ làng một kiếp sông ơi
làm chi còn bên lở bên bồi

may thầy tôi không nhìn thấy
bao hy vọng những ngày xưa ấy
bao hy sinh giờ mất hút đâu rồi
tiếng thở dài buông như lục bình trôi

chỉ một điều con cầu mong duy nhất
nếu như được đầu thai kiếp khác con lại
xin thầy má cho làm con
vì con chẳng muốn làm con ai khác

dù rau cháo nhà mình, dù khổ cực
có thầy má bên con, là hạnh phúc
con chẳng mong danh vọng hay giàu sang
mình lại sống như đã từng, bao ấm áp

Ngày 23 Tết Canh Tý 2020

Nhà thơ Thanh Thảo

Bạn đang đọc bài viết "Thơ Thanh Thảo" tại chuyên mục THƠ. Mọi bài vở cộng tác xin gọi hotline (0969.989 247hoặc gửi về địa chỉ email (thoibaovhnt@gmail.com).