Chùm thơ của Đỗ Hoàng

06/09/2020 20:53

Thời báo Văn học Nghệ thuật gửi đến độc giả chùm thơ của nhà thơ Đỗ Hoàng.

Ngủ quên

Không có mặt trời
Trái đất
ngủ quên
Trong triệu năm băng giá

Không có con thuyền
Dòng sông
Ngủ quên
Và tự xóa mình khi về biển cả!

Không có người đi
Con đường
Ngủ quên
Và cũng vào cây cỏ!

Không có tình yêu
Trái tim ngủ quên

Bao lứa đôi
Hóa đá!

Em và rượu

Rượu là em
Để tôi say mãi

Tôi đi ngược dòng đời
Có kẻ thóc mách bảo tôi
- Mày nhúng hơi men - mày chết
- Thuốc độc đấy - mày chưa biết.
- Tuổi còn xanh - xa lánh đi!

Tôi vẫn để ngoài tai
Mặc lời oán hờn.

Em là hổ (*)
Người xưa còn yêu!
Em là rượu
Ai mà cầm được!
Tôi yêu em
Không một phú ngại ngần!

Tôi uống em
Uống luôn cả ánh mắt say
Em chẳng ngả nghiêng
Mà tôi thì nghiêng ngả.

Em vĩnh hằng muôn thế kỷ
Tôi thì một kiếp say thoáng qua!

(*) Tích trong truyện cổ tích Việt Nam

Nhặt từ bùn

Nhặt từ bùn
Bông sen trắng, bông sen hồng
Hương thơm nghìn năm!

Nhặt từ bùn
Hòn than đen nhánh ánh trời
Mà cánh rừng đại ngàn còn in dấu vết
Biết đốt những mùa đông
Sưởi nồng trái đất

Nhặt từ bùn
Hạt thóc
Nằm trong tối đen hơn trăm triệu năm
Đến hôm nay
qua hơi bàn tay người lại mọc
Cho mùa màng thêm hạt
Như tinh yêu ủ chin bất ngờ

Và cũng bất ngờ
Nhặt từ bùn câu thơ
Thời gian
không hóa thạch!

Thơ  - Chùm thơ của Đỗ Hoàng


Chấp nhận

Đấy là khi
Em nhận ra trái tim mang vết chém
Dấu lọc lừa của kẻ bán buôn
Sự chia ly ấy
Làm năm tháng đau buồn

Em sẽ sống trăm năm cô đơn
Trăm năm cô đơn không tìm phương trời nào nữa
Nếu trái đất này
Mang trái tim như thế!

Trên đôi cánh thiên nga

Không gian quanh em như làm bằng tơ
Âm thanh quanh em
Êm như thơ!
Cuộc sống bừng lên theo vũ điệu
Em thành thiên nga bay lên trời.

Những ngôn ngữ cuộn sôi cánh núa
Tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da
Tiếng của sợi tóc nói trong hơi thở
Khoảng trời tình yêu bên em lướt qua!

Khi không gian tưởng như ngừng trôi
Khi thời gian rắn lại
Màu cánh tiên áo em trẻ mãi muôn đời
Em dâng tấm ngực trần
chặn bão dông ùn tới
Để cuộc sống thanh bình
theo vũ khúc chơi vơi…

Mơ hay thực?
giữa bến bờ lẩn lộn
Thiên nga hiền hóa thân
chính là em.
Nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng
Lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên.

Sự ngạc nhiên này không danh riiêng cho anh
Em hiện ra làm đời khác lạ
Tình yêu là ngọn lửa
Ngôn ngữ làn da tiếng nói lại gần

Em chinh phục tầm cao
Chưa dễ ai đạt tới
Bằng sự dịu dàng như lụa, như nhung.
Chân trời xa muôn đời vẫy gọi
Cuộc sống ơi
Phía ấy vô cùng!

Tình yêu ở lại

Qua rồi ngọn gió bấc khan,
Qua rồi cơn rét muộn màng cuối đông.
Ðồng chiều xanh rợi tầng không.
Màu lam ngợp mắt, chiều trông tím mờ.

Núi đồi có tự bao giờ?
Trái cây chín những hẹn hò cùng ai.
Mình về xuôi nhớ mốt mai.
Tiếng chim sương sớm đất đai vẫn chờ.

Nhớ nhung như nắng bất ngờ,
Chiều hôm em gánh nước bờ suối lên.
Ngày xuân như cũng dài thêm.
Núi đồi như cũng rộng êm khoảng trời.

Tháng ngày đã nói nên lời,
Với ai ánh mắt dáng người chiều in.
Ô hay đất đá có tình,
Biết xa nên nhớ, biết gần nên thương.

Ngập ngừng sương thắm chiều buông.
Tan tầm về lán, trăng gương chửa tà.
Bâng khuâng bóng núi, mái nhà.
Ðồng hoang có trái, có hoa tháng ngày.

Ơi mùa dứa ngọt ngào thay.
Tình yêu ở lại đất này với anh!

Bạn đang đọc bài viết "Chùm thơ của Đỗ Hoàng" tại chuyên mục GIẢI TRÍ. Mọi bài vở cộng tác xin gọi hotline (0969.989 247hoặc gửi về địa chỉ email (thoibaovhnt@gmail.com).