Với cát bỏng
Nắng rầng rậc một sắc vàng quát thét
Con còng chạy như điên băng qua cát ngạt
Rất muốn ngọt ngào mà biển phải
đành lòng mặn chát
Ta một nỗi niểm, biển một nỗi niềm, cát cũng một…
Cát giữa trưa trút áo quần trắng toát
Trước mặt sau lưng cát nóng róng riết
Cát gay gắt bảo rằng ta là cát
Còn cái bóng dưới chân ta là nắng lép
Thế cũng được thế cũng là rất được
Cát trắng đăm đắm đẹp đến ngang ngược
Một cái đẹp khó bề bắt chước
Bãi cát nóng gào lên, từng hạt cát lại
nín câm lạnh buốt
Biển chợt rùng mình, sóng lo âu canh cánh
Thì ra mặt trời nhìn lâu cũng lạnh?
Cát thì nằm sóng xoài như bị đánh
Nắng dang thẳng cánh quật rất mạnh
Một mặc cảm bừng ra ghê rợn
Cát ai oán nhìn ta mà đau đớn
Nắng quất nắng quật ư?
Cũng chưa ghê gớm
Bằng ánh mắt ta, sao lại mọc ra những tia
nhìn như gai nhọn!
Thơ nhớ tuổi thơ
Tuổi thơ khói bếp tuổi thơ tường vôi
Kẹo bột hân hoan hoa mười giờ mở hội
Rồi những ngân nga chui vào nghĩ ngợi
Kẹo bột hòng quy nạp những tường vôi
Thôi thế là chuồn chuồn ớt đi đời
Phân hóa học bón gốc cây duy lý
Thơ rấm rứt cái nỗi niềm kỹ trị
Trứng có thể vuông gà có thể tròn
Làm dị nhân trên lười biếng chon von
Ngại bươn chải, cả mắc màn cũng ngại
Tuổi thơ u ơ, tuổi thơ đờm rãi
Cơm tẻ và mây trắng đã nuôi tôi
Thế mà lớn lên đem văn vẻ dộ người
Chữ nghĩa gườm gườm như thời trang hầm hố
Thời gian mọt nghiến vào thớ gỗ
Thơ gieo vần kèn kẹt thế kia ư?
Bàng hoàng hoa cùng hồn vía đứ đừ
Tim kim khí óc ranh ma như quỷ (!)
Giá bóng đèn ngoài hiên biến thành quả thị
Thì may ra thơ đón được tuổi thơ về.
Gọi trăng
Thơ như ánh trăng mê man thấm thía
Bán cho tiên nhưng tiên chẳng có mà
(Bán cho ma nhưng ma chẳng có tiền)
Thì cho đấy dẫu là hồn là vía
Thơ ấy mà, tỉnh quá cũng là điên
Chân dung âm bản
Có hồn ai đó bay về trời
Mặt người cùng mặt nước bay hơi
Dòng sông như chảy từ hương khói
Ai đó gọi và mình vừa ơi!
Biết rõ mười mươi đang giữa đêm
Đa mang vẫn mở mắt ra nhìn
Ta là cái gã chưa hề có
Tiếng chó ngoài xa sủa nhắn tin
Đèn chết ở đâu trong góc tối
Đột nhiên loé sáng đốt xương cùng
À ơi! Loé sáng ru mù tịt
Những hạt cơm thừa ngủ dưới vung
Ai đang lùng sục trong xương cốt
Nhức buốt lần mò đi hành hương
Ta thấy ta ngày càng nhỏ tắp
Như chân hương cắm mả ven đường
Hỏi muỗi xem mình đang ở đâu
Vo ve tiếng muỗi thả dây câu
Ta dẫu nghỉm chìm nghe vẫn thấy
Hơi ai thở ấm cả da đầu…
Nhà thơ Thi Hoàng