Về từ Đà Nẵng

09/08/2020 15:25

Tôi bị gọi giật dậy lúc 4 giờ 30 sáng. “Chị ơi, hủy hết các chuyến bay đến và đi tại Đà Nẵng”, cô em lo lắng. Mắt nhắm mắt mở, tôi giật mình thấy tin nhắn của người bạn gửi lúc 2 giờ 30 phút sáng. Quyết định cấm bay thật rồi.

Cảm giác hoang mang tột độ, phải làm sao đây? Hàng chục cuộc điện thoại lúc rạng sáng, gọi hãng hàng không, gọi các đơn vị vận tải. Đó là hôm 28/7, ai cũng rối bời. Gia đình tôi đã ở Đà Nẵng hai ngày trong chuyến du lịch hè được các thành viên chờ đợi từ lâu. Song, chuyến đi chơi Bà Nà từ 6 giờ sáng hôm trước phải bỏ dở, chúng tôi quay về khách sạn lúc 12 giờ trưa vì có lệnh giãn cách xã hội toàn thành phố Đà Nẵng từ 13 giờ. Còn ngày tiếp theo, cả đoàn đã cố thủ trong khách sạn, hủy lịch trình thăm Hội An để chờ chuyến bay trở lại Thanh Hóa.

Tối 27, chúng tôi thu dọn hành lý để ngày mai ra sân bay sớm. Một buổi tối với các cung bậc cảm xúc thót tim. Cứ vài tiếng, có người lại gửi cho tôi thông báo hoãn, hủy chuyến bay, vài tiếng sau lại báo "vẫn bay bình thường". Gia đình, bạn bè gọi điện liên tục, ai cũng nói "về, phải về bằng mọi cách". Trước khi tắt điện thoại đi ngủ lúc 0 giờ, tôi nhận thông tin của người bạn, "yên tâm, mai vẫn bay về theo kế hoạch, không cấm bay". Cho tới khi tôi bị đứa em gọi dậy.

Tôi nhớ lại ngày hôm qua. Hầu hết các khuôn mặt du khách, người dân chúng tôi gặp đều căng thẳng. Các đoàn người nháo nhào mua vé, đổi vé để đi khỏi Đà Nẵng bằng mọi cách. Chị em tôi cũng không ngoại lệ. Liên hệ với hãng hàng không, xem lịch trình và ngày về gần nhất thì hết vé. Hỏi mua vé tàu cũng không còn, vé xe khách thì chậm nhất chiều ngày mai mới khởi hành. Tính đi tính lại, nếu chiều mai khởi hành xe khách thì sáng ngày sau nữa mới về đến nhà, lúc đó cũng bằng chuyến bay quay về của chúng tôi đã mua vé. Vậy nên, cả đoàn cố thủ tại Đà Nẵng để về theo kế hoạch.

Nhưng máy bay bị cấm rồi. Lúc ấy tôi chỉ mong muốn làm sao đó để về nhà an toàn. Nhưng bằng cách nào? Nhờ người quen, mãi mới tìm được một xe taxi biển số không phải biển Đà Nẵng. Bác tài nhận chạy ra Huế, rồi chúng tôi tự tìm phương án để về quê. Thôi thế cũng được, bây giờ làm gì có quyền để đòi hỏi, đi được chút nào hay chút ấy. Dọc đường đi, năn nỉ mãi, nói đủ kiểu, bác ấy động lòng thương cảm, đồng ý chở thẳng chúng tôi về Thanh Hóa, mừng rỡ không kể siết. Cả chặng đường, không ai dám nói với ai nhiều, khẩu trang rồi rửa tay diệt khuẩn thường xuyên, đầy lo lắng.

Xe xa dần thành phố đáng sống, qua Hầm Hải Vân, "Đà Nẵng hẹn gặp lại quý khách". Chợt buồn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy buồn như vậy, không hẳn vì chuyến du lịch trở nên dang dở, mà vì dịch bệnh đáng sợ hơn mình tưởng. Có tận mắt chứng kiến những gì đã diễn ra ở Đà Nẵng mấy ngày qua mới thấy được sức ảnh hưởng quá kinh khủng của dịch bệnh với nền kinh tế, khuấy đảo cuộc sống của con người như thế nào. Từng nhà hàng, khách sạn, cơ sở kinh doanh, cả nhà dân cũng đóng cửa im lìm. Đoàn đoàn người với khuôn mặt rất hiếm nụ cười kéo nhau rời khỏi Đà Nẵng. Chắc thành phố cũng chưa bao giờ thấy mình lạc lõng đến thế.

Trên suốt đường bộ từ Đà Nẵng về Thanh Hóa, chúng tôi thống nhất, không dừng lại ăn uống ở bất kỳ nơi nào để bảo đảm sự an toàn cho người dân nơi đó, cũng coi như mình tự ý thức giữ gìn cho cộng đồng, vì dù sao chúng tôi cũng là người từ vùng dịch trở về. Hành trình 12 tiếng mà dài như vài ngày trời, trẻ con kêu mệt, mọi người cũng bắt đầu oải. "Thanh Hóa kính chào quý khách" - lần đầu tiên tôi mừng tủi thế khi đọc những dòng chữ này, như người xa quê lâu lắm mới trở về.

Yêu thương, xúc động, vui mừng, tôi nắm chặt tay con "về nhà rồi con, không sao rồi, mình ổn rồi". Bác tài đưa chúng tôi tới nhà rồi quay xe vào Đà Nẵng luôn, không dừng nghỉ. Chúng tôi tự cách ly tại gia đình, báo với chính quyền địa phương, khai báo y tế, đo thân nhiệt, kiểm tra sức khỏe và theo dõi theo quy định. Thở phào nhẹ nhõm, chuyến "du lịch" kết thúc rồi, một chuyến đi không thể nào quên trong cuộc đời, chắc chắn rồi.

Về tới quê hương, trước khi đi ngủ, tôi vẫn không quên cập nhật tin tức hàng giờ, hàng ngày của Đà Nẵng. Đau lòng hơn khi con số ca bệnh đang tăng. Tự hứa, sẽ tuân thủ cách ly thật tốt, nghiêm túc theo đúng quy định, góp phần bảo đảm an toàn cho những người xung quanh.

Tôi tin, Đà Nẵng và Việt Nam sẽ vượt qua đại dịch một lần nữa. "Thành phố đáng sống" còn nợ chúng tôi một chuyến du lịch thực sự.

Bạn đang đọc bài viết "Về từ Đà Nẵng" tại chuyên mục GÓC NHÌN. Mọi bài vở cộng tác xin gọi hotline (0969.989 247hoặc gửi về địa chỉ email (thoibaovhnt@gmail.com).