Nguyễn Quang Thiều (sinh năm 1957) là một nhà thơ hiện đại của Việt Nam, ngoài lĩnh vực chính thơ ca tạo nên tên tuổi, ông còn là một nhà văn với các thể loại tiểu thuyết, truyện ngắn, bút ký và tham gia vào lĩnh vực báo chí. Ông hiện nay là Phó Chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam; Phó Tổng thư ký thứ nhất Hội Nhà văn Á – Phi.
Đến nay, Nguyễn Quang Thiều đã xuất bản 7 tập thơ, 15 tập văn xuôi và 3 tập sách dịch. Tập thơ mới nhất của anh, Cây ánh sáng - Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2009 đang thu hút sự chú của dư luận và giới phê bình.
Dã quỳ
Tiếng thầm thĩ vang lên trên những dã quỳ
Và một người đi khỏi
Quần áo của mình
- Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu ?
Mọi căn phòng thế gian suốt đêm ngỏ cửa
Chúng ta lạc trong gối chăn quen thuộc
Và mộng du trên chính thịt da mình
Tôi tỉnh giấc như về từ cõi chết
Thấy người đàn bà dậy muộn nằm dọc chân trời
Đám mây vàng bay trong ban mai
Một bào thai đang dần lớn
Và lúc đó trên những con đường, những cánh đồng
Mọi dã quỳ hôm qua biến mất
Chỉ để lại tên mình trên những cuống hoa
11/2017
Những hạt cây
Có hai người trở về
Ngồi dưới tán cây đầu đông
Gió đang xếp lại từng phiến lá
Một người đi xa xếp đồ đạc của mình
Họ là những hạt cây thẫm đỏ
Tách ra từ chùm quả Thiên đường
Người gieo họ xuống cánh đồng nhân tính
Lời mọc lên tốt tươi trong ánh sáng vô bờ
Khi con mười tám tuổi, mẹ nói :
- Bền vững hơn vàng là kim cương
Khi con năm mươi tuổi, mẹ nói:
- Bền vững hơn kim cương là hạt cây
Dưới tán cây chiều nay hai người im lặng
Những hạt cây xếp bên nhau chuẩn bị khai mùa
Và bầy chim mỏ ngà từ trời xanh đậu xuống
Tán cây vàng
Nhặt họ
Bay đi
Cuối thu 2017
Mưa gần sáng
Hơi lạnh cơn mưa gần sáng
Con rắn nước trườn qua tôi
Giấc mơ còn đọng lại
Trên chiếc lá ký ức
Trong khu vườn thời gian
Nhớ mãi giấc mơ xa xôi
Những ngày mẹ còn sống
Tuổi thơ hoang hoang cánh đồng
Cậu bé đứng im lặng
Thời gian cũng ngừng trôi
Bông cúc vạn thọ lay nhẹ
Nghĩa địa vọng giọng người xưa
Mẹ lau nước mắt cho con
Trên biên giới mùa Thu mây trắng
Có một đứa trẻ vừa gọi mẹ vừa lớn
Chợt già đi trong những cúc thẫm chiều
Ngày giỗ mẹ, 25 tháng Mười Âm lịch, 2018
1:53 ngày 4 tháng 3 năm 2018
Như tiếng xé gió của một phi cơ
Con muỗi bay qua mặt tôi
Ném xuống một quả bom
Làm tan hoang giấc mơ
Tôi đứng trên vùng giấc mơ vừa bị tàn phá
Trong bóng tối vô tận của sự hủy diệt cảm xúc
Thế gian bạt ngàn những thân xác đang thở
Nhưng ký ức đã chết
Một con chim đêm kêu khắc khoải gần xa
Tiếng của người cứu hộ
Đi tìm những giấc mơ còn sống sót
Trong đống đổ nát hoang tàn của ký ức chúng ta
7/2019
Người chơi đàn bầu của làng Chùa
Cài khuy
Xõa tóc
Cúi đầu
Ngập tràn trời đất nỗi sầu thế gian
Phận người hay phận cây đàn
Một dây cô độc dậy ngàn tiếng đau
Khúc xưa gãy mấy nghịp cầu
Khúc nay đứt tóc trên đầu biệt ly
Ôm đàn gạt lệ người đi
Trăn năm còn vọng chút gì cố hương
Mang thân trôi dạt dặm trường
Soi gương thì khóc, đập gương lại cười
Đêm đêm ngồi tựa bóng người
Gẩy lên một khúc vọng mười kiếp sau
2015
Nguyễn Quang Thiều